Đã cập nhật: 21 thg 9, 2022
Nội dung chính:
Đôi nét về tác giả: Fred Yager và Jan yager
Đột tử là một trong số các tiểu thuyết trinh thám được viết ra bởi sự kết hợp của vợ chồng nhà Yager. Với 13 năm trong mảng tội phạm, Fred là nhà sản xuất truyền hình kiêm viết kịch bản, ông đã cho ra đời nhiều tác phẩm được dựng thành phim. Ông làm việc ở CBS News và Fte Television và là hội viên Hội nhà Văn Hoa Kỳ.
Còn Yan Yager là tiến sĩ xã hội học, thạc sĩ ngành công lý tội phạm. Bà giảng dạy môn tội phạm học ở The New School và môn viết văn ở Penn State với hơn 20 tác phẩm được dịch ra nhiều thứ tiếng. Không còn nghi ngờ gì nữa về độ uy tín cũng như cách xây dựng tâm lí các nhân vật trong truyện.

Tác phẩm

Đặt vấn đề
Hàng loạt cái chết bí ẩn mà điểm kết nối lại chính là vụ án đầu tiên. Thi thể được phát hiện trong tình trạng không mảnh vải che thân với một bông hoa cúc nhỏ xíu bằng chất dẻo được bỏ lại hiện trường. Nạn nhân là Joan Walse tiến sĩ khoa tâm lí học ở trường đại học Ferguson, 35 tuổi. Hung thủ tình nghi số 1 là nam sinh trong lớp tội phạm học cô từng giảng dạy tên là Wayne Clark, người đã nhiều lần bày tỏ sự mến mộ đối với cô qua những bức thư tình và hoa. Với tiền sử sử dụng chất kích thích và từng có tiền sử vô ý ngộ sát bạn gái cũ liệu có đủ chứng minh hắn ta là kẻ thủ ác. Độc giả sẽ theo bước chân của thanh tra Black phụ trách vụ án, lắng nghe những màn vấn đáp giữa anh và những người có liên quan để đưa ra phán đoán riêng cho mình. Đồng hành phá án với anh là người cộng sự - giáo sư Kimberly Stone, người bạn thân nhất và cũng là người phát hiện ra thi thể của Joan Walse đầu tiên.
Một trong số các cuộc hội thoại hướng người đọc đến suy nghĩ của kẻ sát nhân, liệu rằng vị hôn phu của Joan chính là người mà cảnh sát đang tìm.
"Để tôi hỏi anh một câu nữa, " Kimberly nói. "Nếu anh và tôi đang qua lại với nhau, và anh hay rằng tôi đã ngủ với một phụ nữ, anh sẽ có cảm giác thế nào?"
"Tức giận," Black đáp dứt khoát.
"Tức giận đủ để giết người?"
"Có thể," Black nói.
"Thế thì, chẳng phải vấn đề thật sự là ở đó sao?"
Hay cách mà cô nhận xét về Wayne " Như ma túy. Ma túy làm thay đổi ngay cả một tính cách lương thiện nhưng thiếu tự chủ. Những người bình thường không hại đến một con ruồi cũng trở thành những kẻ sát nhân khi thần kinh không ổn định."
Câu chuyện được bắt đầu bằng những giả định để rồi được cởi bỏ từng lớp một qua cái chết của kẻ tình nghi và kết thúc với một đáp án không ngờ đến. Hai kẻ thủ ác song song tồn tại, liệu cảnh sát có khéo léo đến mức phát hiện ra điểm khác biệt giữa các vụ án. Chung quy lại động cơ cũng là vì yêu và khao khát bảo vệ bản thân.
Thanh tra Black
Dường như mỗi nhân vật đều mang một vấn đề tâm lí trong người. Đối với thanh tra Black, anh là một kẻ nghiện công việc, 45 tuổi, từng có một đời vợ nhưng li hôn sớm. Không ai thích làm việc với anh vì anh luôn tỏ ra quá giỏi giang. Khiến họ trông thật thảm hại. Anh có một tỉ lệ cao về số vụ bắt giữ bị kết án. Anh không có bất kì người bạn nào trong ngành hay nói cách khác công việc là toàn bộ cuộc sống của anh.
Black cảm thấy mình giống như một chiến binh đơn độc đang chạy bủa từ chiến trường này đến chiến trường khác, đếm những thi thể, chuẩn bị những báo cáo, nhập vào những con số vốn sẽ trở thành những số liệu thống kê, sau đó được dùng trong những báo cáo của các chính trị gia, những nhà hoạt động xã hội, những nhà tội phạm học, và những tác giả xã luận về quân số vượt trội của cảnh sát trong cuộc chiến bất tận với tội ác thế nào.
Sự khác biệt là ở chỗ chưa có ai trong họ từng nhìn vào đôi mắt của những em bé đã chết, lau sạch máu trên thi thể của một người mẹ trẻ để tìm ra vết thương chí mạng nằm chỗ nào, hoặc bắt giữ một tên trộm nhí mười tuổi không hề có ý nổ súng và giết chết nạn nhân của mình. Không ai trong họ phải đụng chạm vào người chết và người đang hấp hối mà họ nói hoặc viết về. Có lẽ đó là điều khiến Black cảm thấy căm giận.
Giáo sư Stone
Cha mẹ kimberly mỗi hai năm lại mỗi chuyển nhà. Cha nàng là một kỹ sư và cần phải đi theo công trình. Hình như cứ mỗi lần Kimberly quen được những người bạn mới, họ lại phải chuyển đến tiểu bang khác. Kimberly sống trong nỗi sợ hãi thường trực, từ người anh trai và những lợi thế giới tính của anh ấy, từ người chị gái và sự oán giận của chị ấy vì vẻ ưa nhìn và được yêu mến hơn của Kimberly. Cô đã thú nhận với chị gái mình từng bị anh trai lạm dụng nhưng bố mẹ chỉ phớt lờ, đến khi họ tin, họ chỉ trách mắng là tại sao cô lại quá thân thiện với ảnh.
Kimberly đã có một mối quan hệ rất đặc biệt với bà nàng, ở cách ngôi nhà đầu tiên của nàng trong một thị trấn nhỏ ở Monroe, Pensylvania một phần tư dặm. Kimberly và mẹ không bao giờ hòa thuận với nhau, bà ấy còn vui khi không phải thấy cô ở trong nhà. Nhưng ở bên bà, nàng cảm thấy bình yên và được đón nhận vô điều kiện.

Wayne Clark
Gã sinh ra trong một gia đình đông anh chị em. Khi còn nhó, gã là một đứa trẻ khó tính, khóc nhai nhải không ngừng, luôn khao khát sự quan tâm. Nếu nó không làm được bằng cách này nó sẽ thử cách khác. Khi cha mẹ bận làm việc thì gã được giao phó cho anh chị chăm sóc. Đến một ngày người anh thứ hai vì quá mỏi mệt với tiếng khóc của nó, bỏ nó trong buồng riêng và để mặc nó cả ngày. Kể từ đó, Wayne cư xử như một đứa trẻ hoàn toàn khác. Nó lặng lẽ và lãnh đạm, luôn phục tùng và luôn phiền muộn. Những cơn thịnh nộ đã biến mất nơi nó, cả những nụ cười cũng vậy. Cậu ta không có bạn bè và hầu hết thời gian chỉ thui thủi một mình, đọc sách hoặc xem tivi. Cậu ta đã hình thành chứng nghiện nhũng câu chuyện và chương trình cảnh sát, Tội ác và trừng phạt đã trở thành niềm say mê của cậu ta.
Một ngày nọ, ngay trước ngày bế giảng năm cuối trung học, gã tình cờ bắt gặp Lisa đang đi bộ về nhà. Gã hỏi cô có muốn lên xe để gã chở đi không, nhưng cô nàng vênh mặt trong một cử chỉ gần như kêm kiệu. Wayne quay đầu xe và bắt đầu rượt theo cô. Cô bé lao qua cánh đồng, trượt chân ngã và bị bánh xe của gã cán qua người. Người ta tìm thấy thi thể dập nát của cô bé nằm chẹt dướt xa gã, Vì gã đã không bỏ chạy khỏi hiện trường tai nạn, mọi người tin rằng đó là rủi ro, một trò chơi diều hâu bắt gà ngu xuẩn của bọn thanh thiếu niên đã bị sơ sẩy. Gã bị phạt treo bằng lái xa một năm và hai năm đi khám bác sĩ tâm lí trị liệu theo chỉ thị của toàn án. Sau đó gã rơi vào con đường nghiện ngập, dùng ma túy ảo giác thường xuyên.
Kết
Tiểu thuyết cũng nhiều lần để lộ ra suy nghĩ của hung thủ qua những lần theo dõi nạn nhân của mình, những màn độc thoại nội tâm xuyên suốt tác phẩm cũng đủ thấy gã là một kẻ có vấn đề về mặt tâm lí hay cũng đã từng bị lạm dụng.
"Hãy để tôi yên. Tôi không muốn. Đừng chạm vào chỗ đó của tôi. Đau quá. Các người đang làm đau tôi. Tôi không thể. Đừng bắt tôi làm thế." "Dừng lại đi! Làm ơn. Mẹ ơi. Cứu con. Mẹ ơi. Đừng để họ dày vò con. Mẹ ơi." Tên sát nhân giật mình choàng tỉnh.

Mỗi tội ác đều có khởi nguồn, mỗi kẻ ác đều có quá khứ bất hạnh. Mỗi nạn nhân đều có đời tư phức tạp hơn ta tưởng nhưng đón nhận cái chết không bao giờ là đều dễ dàng.
Đau
Đau là chứng kiến những người bạn quan tâm đang đau
Đau là mất đi đứa con gái bé bỏng
Đau là bỏ rơi bạn bè cùng những nỗi đau lại sau lưng
Đau là cảm thấy bạn không bao giờ được mãn nguyện
Đau là cảm thấy mất mát
Đau là cảm thấy.
Đau.
Hạn Vũ